Dọc theo con đường số 9 ngoằn ngoèo và đổ dốc,
qua những đồi núi trùng điệp với vách đá cheo leo thật thơ mộng của núi rừng Hướng
Hoá. Tôi và ông anh ngồi cùng xe máy trở về sau một ngày đi dự đám cưới. Trời bất
chợt đổ cơn mưa lớn, nước chảy tràn qua đường lênh láng, chúng tôi ghé vào một
ngôi nhà sàn của dân vùng cao bên sườn núi để trú mưa. Vẫn ngôi nhà tranh vách nứa đơn sơ mà tôi vẫn
thường gặp 25 năm về trước, khi tôi lên công tác ở vùng cao. Tài sản trong nhà
chẳng có gì thêm ngoài chiếc ti vi và điện thắp sáng một cái tủ nhỏ đựng sách vở.
Nhà đi làm nương rẩy chưa về chỉ có một em thiếu niên khoảng 14- 15 tuổi, học
sinh lớp 9, đôi mắt sáng hồn nhiên sâu thẳm ẩn chứa nét hoang sơ của núi rừng.
Khi chúng tôi vào cậu bé vội vàng ra mời chúng tôi vào với cử chỉ hết sức trân
trọng và chân thật
“
Mời hai bác lên nhà nghỉ và uống nước”, cậu bé lấy chiếu trải ra sàn, lấy ấm nước
lá rừng rót cho chúng tôi uống, mùi nước lá thơm thơm, vị ngọt thấm vào lòng chúng
tôi cùng với tình cảm của em bé vùng cao. Trời tạnh mưa, chia tay em bé và tiếp
tục về xuôi mang theo hình bóng của em. Đến xóm đầu tiên của huyện Cam Lộ trời
lại tiếp tục mưa thấy một cái quán bên cạnh cổng làng văn hoá, nhà có mái che rộng,
có một vài người đang trú mưa tại đó, họ đang ngồi co ro ở hiên, chúng tôi rẽ vào
cùng trú mưa.Chủ nhà quần áo sang trọng, vàng đeo đầy người, má phấn môi son đứng
nhìn lơ đãng. Tôi vờ mua gói thuốc mặc dầu trong túi vẫn còn thuốc để hút, đồng
thời xách 2 con ghế nhựa để 2 anh em cùng ngồi nghỉ lưng chống mỏi. Qua mưa chúng
tôi lại tiếp tục hành trình, dọc đường luôn suy nghĩ đâu là nét văn hoá…